Con đường lá bay

Tôi thức giấc giữa đêm, hương hoa dại những ngày này cứ thoảng trong gió. Tôi quen với mùi thơm dịu ấy, không quá phô trương nhưng rất gần gũi và thân quen. Sài Gòn những ngày mưa, chỉ làm lòng người chùng xuống, tôi thấy mình lạc lỏng, những đêm muộn một mình giữa căn phòng trọ gắn bó vài năm trời, đôi khi lai trở nên xa lạ bức bối. Có lẽ có những chông chênh đôi khi lặng lẽ về giữa đêm, con người càng lớn nỗi cô đơn như nhân rộng lên. Góc đường lúc này đã yên ắng, sự im lặng hiếm hoi của thành phố náo nhiệt này. Tôi lạ rồi thân quen với Sài Gòn này khi nào cũng không kịp nhận ra. Chỉ biết quen với những yên ắng về đêm, ồn ào thường ngày, tôi yêu những khoảng lặng của Sài Gòn như chính tâm hồn mình, lúc dậy sóng, lúc lại bình yên. Tâm con người xét cho cùng như con sóng biển lắm lúc êm đềm, đôi khi giông bão….


Cái tuổi hăm, tôi hiểu hơn với nhân tình thế thái, với những trống rỗng bất chợt, quen hơn với khái niệm cô đơn, và có cái nhìn khác về hạnh phúc. Hai từ mà trước đây đôi khi trượt dài để hỏi nó ở đâu, sao xa vời tầm với, cuộc sống sao mà xám xịt và đục ngòm, như cứ nhấn chìm tôi, trong mớ hỗn độn, muốn tìm cái gọi là hạnh phúc từ một ai đó. Nhưng hạnh phúc thật chất là gì? Hơn 20 năm, tôi loay hoay và nhận ra, hạnh phúc là khi chính tôi chấp nhận cuộc sống, trân trọng những gì đang có, đón nhận những gì sẽ tới, là vui hay là buồn đều mang một ý nghĩa rất khác, tất cả từ cảm nhận mà ra.
Đồng hành cùng Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Cùng chia sẻ ý kiến bạn nhé!
    đồng hành cùng Trang Phần mềm

0 nhận xét:

Đăng nhận xét